Tóm tắt nội dung
Lưu ý: bài viết có thể chứa một số chi tiết spoil phim, nếu chưa xem phim hãy tắt bài viết và xem ngay nhé!
Bà ngoại của Em, một bà lão 79 tuổi, sau một lần ngã bất cẩn, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống được khoảng một năm. Các con của bà quyết định giấu nhẹm chuyện này để bà có thể sống những ngày cuối đời vui vẻ. Tuy nhiên, Em - cháu trai vô tâm mà bà thường gọi là "thằng báo đời" - đột nhiên quyết định chuyển về sống cùng bà. Những người con khác cũng thường xuyên đến thăm mẹ hơn, nhưng bà ngoại dần nhận ra có điều gì đó không ổn. Thông qua Em, bà biết mình sắp ra đi.
Dù không giàu có, tài sản duy nhất của bà ngoại là một căn nhà cũ sâu trong ngõ. Em tin rằng mình là người xứng đáng thừa kế, vì ngay khi biết bà mắc bệnh, cậu đã rao bán ngôi nhà trên mạng. Kiang, con trai cả, là người thành đạt nhờ chơi chứng khoán và có cuộc sống khá giả, cũng muốn đưa bà về ở chung để được quyền thừa kế. Soei, con trai út, là kẻ nghiện cờ bạc, cũng tìm cách lừa bà để xin tiền. Em từng ghen tị với cô em họ Mui, người đã chiếm được tình thương của ông nội và căn biệt thự sau khi chăm sóc ông những ngày cuối đời. Mui sống sung sướng nhờ công việc trên OnlyFans, điều này càng khiến Em quyết tâm chiếm đoạt tài sản của bà ngoại.
Trong quãng thời gian sống cùng bà, Em dần hiểu được những nỗi khổ của bà và bắt đầu thực sự quan tâm đến bà. Qua những tháng ngày ở bên cạnh, tình yêu thương của Em dành cho bà được bồi đắp thêm. Từ việc giúp bà bán cháo sáng, đến việc đưa bà đi khám bệnh, Em học cách kiên nhẫn và chăm sóc bà. Cuối cùng, dù biết bà đã hiểu hết mọi suy tính của mình, Em vẫn lựa chọn ở bên bà những ngày cuối đời.
Vì sao người bà lại quyết định để lại tài sản cho Soei?
Trong gia đình, Soei hiện lên như một người con thiếu ổn định và dễ sa ngã. Anh nghiện cờ bạc, thường xuyên tiêu hết tiền rồi mới quay về xin mẹ, và không có khả năng tự chăm sóc bản thân. Soei đã nướng tiền vào các trò đỏ đen, thậm chí chỉ lắp một chiếc tay vịn trong nhà vệ sinh cho bà cũng không làm xong. Dù không được bà ngoại cưng chiều nhất, Soei vẫn được bà quan tâm đặc biệt vì trong mắt bà, anh mãi là đứa trẻ chưa trưởng thành, chưa thể tự lo cho mình. Điều này phản ánh nỗi lo lắng của bà về tương lai của Soei khi bà qua đời, vì bà biết anh dễ rơi vào cảnh bần cùng nếu không có một nền tảng tài chính hỗ trợ.
Trong mắt bà, cả ba người con và cháu đều có những thiếu sót riêng: Kiang là người con trai cả, giàu có nhưng vô tâm với mẹ, chỉ bắt đầu quan tâm đến bà khi biết bà sắp mất. Em, người cháu trai, cũng không phải là mẫu người trách nhiệm, sống ảo tưởng về sự giàu sang qua con đường dễ dãi. Nhưng khác với họ, Soei là người trông chênh và bất ổn nhất về cả tài chính và đời sống tinh thần. Chính vì vậy, bà không chọn người thành công hay gần gũi nhất, mà chọn người cần sự giúp đỡ nhất.
Dù bà biết rằng việc để lại tài sản cho Soei có thể sẽ bị tiêu tán, nhưng tình thương của bà đối với người con trông chênh này vượt qua những lo lắng về tiền bạc. Bà không còn kỳ vọng quá lớn vào sự thay đổi của Soei, nhưng vẫn hy sinh tài sản để anh có cơ hội duy trì cuộc sống. Đây là minh chứng cho tình thương bao dung và sự hy sinh của người bà, sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro vì lợi ích của người con, dù biết rằng điều đó có thể không mang lại kết quả như mong muốn.
"Tài sản" thực sự mà người bà để lại là gì?
Người bà không để lại tài sản vật chất chỉ vì muốn giúp đỡ con cháu về mặt tiền bạc, mà bà trao đi tình thương yêu và lòng bao dung dành cho tất cả các thành viên trong gia đình. Dù có con cháu ở bên cạnh chăm sóc hay không, bà vẫn luôn yêu thương và lo lắng cho từng người, nhất là những người yếu đuối nhất như Soai. Đây là gia tài quý giá nhất mà bà để lại cho gia đình – tình yêu vô điều kiện và sự bao dung vượt qua mọi khuyết điểm của con cháu.
Qua quyết định của bà, Em cũng nhận được một bài học về lòng trung thực và sự chân thành trong việc chăm sóc người thân. Dù Em đã ở bên cạnh bà trong những ngày cuối đời, nhưng động cơ của anh không hoàn toàn vì tình cảm, mà là vì muốn được thừa kế tài sản. Tuy nhiên, trong quãng thời gian sống cùng bà, Em dần hiểu được những nỗi khổ của bà và bắt đầu thực sự quan tâm đến bà. Từ việc giúp bà bán cháo sáng, đến việc đưa bà đi khám bệnh, Em học cách kiên nhẫn và chăm sóc bà. Cuối cùng, dù biết bà đã hiểu hết mọi suy tính của mình, Em vẫn lựa chọn ở bên bà những ngày cuối đời.
Phim kết thúc với hình ảnh Em nắm tay bà ngoại trong những giây phút cuối cùng. Qua hành trình này, Em không chỉ học được cách lao động chăm chỉ mà còn hiểu sâu sắc hơn về giá trị của tình yêu thương và sự chia sẻ. "Tài sản" thực sự mà người bà để lại không chỉ là những giá trị vật chất như căn nhà hay tiền bạc, mà còn là tình yêu thương, lòng bao dung, sự tha thứ và những bài học sâu sắc về trách nhiệm và giá trị gia đình. Đây là những di sản vô hình nhưng vô cùng quý giá, là điều sẽ tồn tại lâu dài trong lòng các thành viên trong gia đình.
Cảm nhận của mình sau khi đã xem lại 3 lần Gia Tài Của Ngoại
Sau khi xem phim, cảm xúc của mình là một sự pha trộn giữa nỗi nghẹn ngào và sự suy ngẫm sâu sắc về giá trị của tình thân trong gia đình. Bộ phim không chỉ phản ánh sự tranh giành tài sản thường thấy trong nhiều gia đình, mà còn gợi mở những nỗi đau ẩn giấu đằng sau những mối quan hệ tưởng chừng gần gũi, thân thiết nhất.
Người bà trong phim đã trở thành biểu tượng của sự hy sinh và tình yêu thương vô điều kiện. Dù bị con cháu lợi dụng và vô tâm đối xử, bà vẫn quan tâm đến từng đứa con theo cách riêng, thể hiện qua việc chọn để lại tài sản cho Soai – người con có vẻ tệ hại nhất nhưng cũng là người bà nghĩ cần được giúp đỡ nhất. Quyết định này gợi lên những suy nghĩ về trách nhiệm của cha mẹ với con cái, không chỉ dựa trên tình yêu, mà còn từ sự lo lắng về tương lai của chúng.
Bộ phim khiến mình nhìn lại mối quan hệ với ông bà, cha mẹ, và nhận ra rằng đôi khi, chúng ta bỏ qua những khoảnh khắc quý giá để thể hiện tình yêu với họ cho đến khi quá muộn. Nó là một lời nhắc nhở đầy cảm xúc về việc cần trân trọng những người thân yêu khi còn có thể.